- Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
- Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
- Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
- Mục này không có nhuận bút.
Vợ lớn giọng quát tôi đầy khinh miệt: "Anh có gì mà đáng để nể"!
Trong lúc nóng giận tôi bạt tai cô ấy. Vợ tôi bù lu bù loa khóc lóc chửi mắng tôi vũ phu, tệ bạc, gia trưởng... rồi lấy xe về nhà mẹ đẻ.
Trong lúc nóng giận tôi bạt tai cô ấy. Vợ tôi
bù lu bù loa khóc lóc chửi mắng tôi vũ phu, tệ bạc, gia trưởng... rồi
lấy xe về nhà mẹ đẻ.
Tôi làm thợ cơ khí ở một cơ sở đóng tàu. Vợ tôi làm quản lí ở nhà máy dệt. Chúng tôi lấy nhau được 8 năm và có hai bé gái. Cháu lớn học lớp một, trưa nhờ ông bà đón về giúp. Cháu nhỏ đang học mẫu giáo bé, chúng tôi thay nhau đưa đón.
Việc nhà, con cái, chúng tôi cùng nhau làm. Cả ngày chúng tôi chỉ gặp nhau vào lúc chiều tối. Cuộc sống vợ chồng đôi khi cũng có mâu thuẫn, nhưng chỉ là vài chuyện nhỏ nhặt như bất đồng trong cách dạy con hay đôi lúc tôi quên thay bóng đèn đã hỏng…
Cơ sở đóng tàu của tôi tạm thời đóng cửa chờ giải quyết một số vấn đề pháp lý. Tôi nghỉ việc ở nhà. Tôi không buồn phiền chút nào vì bao năm qua tôi đã làm việc chăm chỉ nên xem đây là dịp để nghỉ ngơi. Tôi cũng nói rõ lí do với vợ. Lương trợ cấp tuy không bằng lương chính thức nhưng tất cả chỉ là tạm thời. Tôi sẽ tiếp tục đi làm khi cơ sở hoạt động trở lại.
Mỗi sáng, tôi dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho vợ và hai con. Trường học ở trên đường đi làm nhưng vợ tôi không chở bé nào hết. Tôi đưa bé lớn đến trường tiểu học rồi đưa bé nhỏ đến trường mẫu giáo. Chiều tôi đón hai bé về, cho hai bé ăn rồi đợi vợ về ăn cơm chiều.
Vậy mà, vợ tôi không có một nụ cười, nói năng lạnh nhạt. Có hôm vợ tôi đi làm về, tôi quên bật sẵn máy nước nóng. Vợ tôi cau có mặt mày trách móc: "Ở nhà có mỗi việc đó cũng không làm được". Rồi đóng mạnh cửa nhà tắm. Tôi chỉ biết cười đùa và xin lỗi cho qua chuyện.
Trong lòng tôi cứ nghĩ, thời gian nghĩ ngơi này là thời gian hạnh phúc. Tôi có thể chăm vợ con nhiều hơn. Vợ con sẽ vui vẻ hơn nhưng dường như ngược lại. Mỗi ngày đi làm về vợ tôi đều im lặng. Buổi cơm tối không khí nặng nề. Tôi hỏi chuyện gì cũng ậm ừ không nói. Hai bé muốn đi chơi nhưng vợ tôi nạt nộ không đồng ý. Ngay cả chuyện vợ chồng cũng hững hờ lạnh nhạt.
Tôi mời vài người bạn đến nhà chơi. Những người bạn thân nhưng do bận công việc nên lâu ngày không gặp. Anh em cũng làm lai rai vài ly. Chúng tôi ngồi ở bàn đá trước sân, vợ tôi đi làm về không thèm chào hỏi, đi ngay vào nhà. Sau đó, đứng trên hiên hỏi ra: "Hai đứa nhỏ đâu?" Tôi nhẹ nhàng trả lời: "Dì út chở về ngoại chơi rồi". Vợ ghê gớm càu nhàu: "Con cái mà bỏ đầu đường xó chợ". Trước mặt bạn bè, tôi cố nén giận. Vợ tôi vào bếp khua bát đũa loảng xoảng. Thấy không khí có vẻ căng thẳng bạn tôi xin phép ra về.
Vậy mà vợ ghê gớm lớn giọng: "Anh có gì đáng để nể?". Tôi kinh ngạc nhìn vợ hỏi sao em nói vậy. Vợ tôi được đà mỉa mai: "Tôi nói sai gì sao? Đã không đi làm còn chơi bời ăn nhậu, sống bám vợ mà còn ra vẻ". Trong lúc nóng giận tôi bạt tai cô ấy. Vợ tôi bù lu bù loa khóc lóc chửi mắng tôi vũ phu, tệ bạc, gia trưởng... rồi lấy xe về nhà mẹ đẻ.
Tôi thật sự hụt hẫng và vô cùng thất vọng về vợ của mình. Bao năm chung sống gắn bó cùng nhau, tôi thế nào chẳng lẽ cô ấy không hiểu. Tôi phải đâu là người hư đốn, cờ bạc rượu chè, ăn chơi trác táng. Vậy mà khi tôi vừa nghỉ việc cô ấy đã rẻ rúng tôi như vậy. Lẽ nào sợi dây níu giữ cô ấy và tôi chỉ là tiền thôi sao. Nếu lỡ mai này khi tôi sa cơ thất thế, ốm đau bệnh tật thì cô ấy sẽ đối xử với tôi như thế nào? Có nghĩ đến nghĩa vợ tình chồng bao năm không? Nghĩ như vậy lòng tôi hoang mang,tình cảm vợ chồng sao chông chênh quá. Tôi chán nản quá các bạn ạ.
Việc nhà, con cái, chúng tôi cùng nhau làm. Cả ngày chúng tôi chỉ gặp nhau vào lúc chiều tối. Cuộc sống vợ chồng đôi khi cũng có mâu thuẫn, nhưng chỉ là vài chuyện nhỏ nhặt như bất đồng trong cách dạy con hay đôi lúc tôi quên thay bóng đèn đã hỏng…
Cơ sở đóng tàu của tôi tạm thời đóng cửa chờ giải quyết một số vấn đề pháp lý. Tôi nghỉ việc ở nhà. Tôi không buồn phiền chút nào vì bao năm qua tôi đã làm việc chăm chỉ nên xem đây là dịp để nghỉ ngơi. Tôi cũng nói rõ lí do với vợ. Lương trợ cấp tuy không bằng lương chính thức nhưng tất cả chỉ là tạm thời. Tôi sẽ tiếp tục đi làm khi cơ sở hoạt động trở lại.
Mỗi sáng, tôi dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho vợ và hai con. Trường học ở trên đường đi làm nhưng vợ tôi không chở bé nào hết. Tôi đưa bé lớn đến trường tiểu học rồi đưa bé nhỏ đến trường mẫu giáo. Chiều tôi đón hai bé về, cho hai bé ăn rồi đợi vợ về ăn cơm chiều.
Vậy mà, vợ tôi không có một nụ cười, nói năng lạnh nhạt. Có hôm vợ tôi đi làm về, tôi quên bật sẵn máy nước nóng. Vợ tôi cau có mặt mày trách móc: "Ở nhà có mỗi việc đó cũng không làm được". Rồi đóng mạnh cửa nhà tắm. Tôi chỉ biết cười đùa và xin lỗi cho qua chuyện.
Vừa vào nhà, vợ tôi đã lên tiếng nhiếc móc tôi cơm nước chưa chuẩn bị cho cô ấy mà ngồi để nhậu nhẹt. (Ảnh minh họa)
Nghỉ làm nên thỉnh thoảng buổi sáng tôi dậy muộn. Cứ nghĩ vợ đi làm tiện đường nên có thể đưa con đi học luôn. Vậy mà vợ tôi đá thúng đụng nia. Rồi la hét, nạt nộ con cái. Cô vợ ghê gớm đánh bé nhỏ khi bé quên chuẩn bị đồ đạc, quát bé lớn vì ăn chậm. Vợ la, con khóc. Tôi nằm sao được. Tôi nói: "Thôi em đi làm đi, để anh đưa con đi học cho". Vợ tôi hằn học: "Cảm ơn! Cảm ơn đã quan tâm. Tui đâu có sướng như ai đó". Rồi bỏ con cái lại và lên xe đi ngay. Tôi chỉ biết thở dài.Trong lòng tôi cứ nghĩ, thời gian nghĩ ngơi này là thời gian hạnh phúc. Tôi có thể chăm vợ con nhiều hơn. Vợ con sẽ vui vẻ hơn nhưng dường như ngược lại. Mỗi ngày đi làm về vợ tôi đều im lặng. Buổi cơm tối không khí nặng nề. Tôi hỏi chuyện gì cũng ậm ừ không nói. Hai bé muốn đi chơi nhưng vợ tôi nạt nộ không đồng ý. Ngay cả chuyện vợ chồng cũng hững hờ lạnh nhạt.
Tôi mời vài người bạn đến nhà chơi. Những người bạn thân nhưng do bận công việc nên lâu ngày không gặp. Anh em cũng làm lai rai vài ly. Chúng tôi ngồi ở bàn đá trước sân, vợ tôi đi làm về không thèm chào hỏi, đi ngay vào nhà. Sau đó, đứng trên hiên hỏi ra: "Hai đứa nhỏ đâu?" Tôi nhẹ nhàng trả lời: "Dì út chở về ngoại chơi rồi". Vợ ghê gớm càu nhàu: "Con cái mà bỏ đầu đường xó chợ". Trước mặt bạn bè, tôi cố nén giận. Vợ tôi vào bếp khua bát đũa loảng xoảng. Thấy không khí có vẻ căng thẳng bạn tôi xin phép ra về.
Tôi thật sự hụt hẫng và vô cùng thất vọng về vợ của mình. (Ảnh minh họa)
Vừa vào nhà, vợ tôi đã lên tiếng nhiếc móc tôi cơm nước chưa chuẩn bị cho cô ấy mà ngồi để nhậu nhẹt. Tôi cũng nói rõ với vợ rằng nay dì út mời vợ chồng về ngoại chơi nên tôi không nấu. Tôi cũng nhắc nhở cô ấy rằng khi có bạn bè của tôi thì cũng nên nể chồng chút, chí ít cũng phải giữ mặt mũi cho tôi, kẻo bạn bè nhìn vào thì ra thế nào. Vậy mà vợ ghê gớm lớn giọng: "Anh có gì đáng để nể?". Tôi kinh ngạc nhìn vợ hỏi sao em nói vậy. Vợ tôi được đà mỉa mai: "Tôi nói sai gì sao? Đã không đi làm còn chơi bời ăn nhậu, sống bám vợ mà còn ra vẻ". Trong lúc nóng giận tôi bạt tai cô ấy. Vợ tôi bù lu bù loa khóc lóc chửi mắng tôi vũ phu, tệ bạc, gia trưởng... rồi lấy xe về nhà mẹ đẻ.
Tôi thật sự hụt hẫng và vô cùng thất vọng về vợ của mình. Bao năm chung sống gắn bó cùng nhau, tôi thế nào chẳng lẽ cô ấy không hiểu. Tôi phải đâu là người hư đốn, cờ bạc rượu chè, ăn chơi trác táng. Vậy mà khi tôi vừa nghỉ việc cô ấy đã rẻ rúng tôi như vậy. Lẽ nào sợi dây níu giữ cô ấy và tôi chỉ là tiền thôi sao. Nếu lỡ mai này khi tôi sa cơ thất thế, ốm đau bệnh tật thì cô ấy sẽ đối xử với tôi như thế nào? Có nghĩ đến nghĩa vợ tình chồng bao năm không? Nghĩ như vậy lòng tôi hoang mang,tình cảm vợ chồng sao chông chênh quá. Tôi chán nản quá các bạn ạ.
Theo Trí Thức Trẻ
-
Tâm sự5 giờ trướcDo đó cháu cũng nên rộng lượng, bao dung mà cho vợ cơ hội trở về trong danh dự, nếu cô ấy đã có lời xin cháu tha thứ. Bác nghĩ với tấm lòng vị tha, nhân ái của cháu như vậy, nhất định vợ cháu sẽ biết phải sống thế nào để xứng đáng với cháu.
-
Tâm sự14 giờ trướcTôi nhìn vợ, không hiểu cô ấy nói vậy có ý gì, thấy hơi chột dạ. Chuyện ai đó đi ngược chiều gây tai nạn thì liên quan gì đến việc ngoại tình mà cô ấy lại chuyện nọ xọ chuyện kia.
-
Tâm sự15 giờ trướcNghe bố nói mà tôi cũng muốn về cùng bố luôn nhưng vẫn kìm lại vì sợ cả 2 bên họ hàng bẽ mặt.
-
Tâm sự17 giờ trướcCho đến một ngày sau khi nắm giữ quyền lãnh đạo công ty được 3 năm, thì cả nhà tôi chết lặng nghe chồng tôi xin mấy mẹ con tôi ký giấy để anh bán nhà trả nợ cho công ty. Vì thời gian qua anh đã lạm dụng tín nhiệm, rút tiền tỷ ra bao cho cô thư ký trẻ là người tình của anh mua nhà, mua xe, sắm thời trang hàng hiệu và cùng nhau đi du lịch ở nhiều nơi trên thế giới.
-
Tâm sự1 ngày trướcTôi vẫn yêu bạn trai, người sẽ trở thành chồng của mình. Nhưng tôi cũng không thể quên nụ hôn với... anh trai của chồng sắp cưới.
-
Tâm sự1 ngày trướcTôi và anh đã yêu nhau được 3 năm nhưng tôi ngày càng thấy lăn tăn về mối quan hệ này.
-
Tâm sự1 ngày trướcLấy chồng từng ly hôn và có con riêng, đúng là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời tôi.
-
Tâm sự1 ngày trướcNhờ chuyến đi du lịch này mà tôi có thêm động lực để "chia tay bạn trai".
-
Tâm sự1 ngày trướcHỏi mãi, chị mới ngập ngừng tâm sự rồi tiết lộ bí mật mà chị đã giấu bấy lâu nay.
-
Tâm sự2 ngày trướcKhi tôi đến, mẹ bạn trai mắt đỏ hoe ra mở cửa, còn bố anh ngồi ở phòng khách. Đồ đạc trong nhà bị ném tứ tung, có thứ còn vỡ nát...
-
Tâm sự2 ngày trướcMặc dù chúng tôi đã giải thích cặn kẽ lý do mình không thể về quê được nhưng bố mẹ vẫn không chịu nghe.